Quán Hẹn Hò

Thơ non, thơ già, thơ ghẹo, thơ thẩn, thơ thơ. Xin đọc và ôm bụng cười, hay bứt tóc gãi tai tìm nàng ... thơ...

Moderators: CNN, khieulong

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2823
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]


Anh đã tìm thấy em
Và cuộc đời của anh đã tìm được mảnh ghép còn thiếu



Image


Beautiful In White
Shane Filan (Westlife)


Not sure if you know this
But when we first met
I got so nervous I couldn't speak
In that very moment
I found the one and
My life had found its missing piece

(*)
So as long as I live I love you
Will heaven hold you
You look so beautiful in white
And from now to my very last breath
This day I'll cherish
You look so beautiful in white
Tonight

What we have is timeless
My love is endless
And with this scream I
Say to the world
You're my every reason you're all that I believe in
With all my heart I mean every world

[ Repeat (*) ]

oooh oh
You look so beautiful in white

Na na na na

So beautiful in white
Tonight

And if our daughter's what our future holds
I hope she has your eyes
Finds love like you and I did
Yeah, I wish she falls in love and I will let her go
I'll walk her down the aisle
She'll look so beautiful in white

You look so beautiful in white

[ Repeat (*) ]

You look so beautiful in white

Lời Việt:


Thực sự không biết em có rõ điều này không
Khi chúng ta lần đầu gặp nhau
Anh đã quá bối rối đến mức không thể thốt lên lời
Chính trong giây phút đó
Anh đã tìm thấy em
Và cuộc đời của anh đã tìm được mảnh ghép còn thiếu

(*)
Vậy nên chỉ cần anh còn sống, anh sẽ yêu em
Thiên đường sẽ giữ em lại chứ?
Em thật tuyệt vời trong tấm váy cưới màu trắng
Và từ giờ cho đến tận hơi thở cuối cùng của mình
Anh sẽ khắc ghi ngày này
Em thật tuyệt vời trong tấm váy cưới màu trắng
Đêm nay


Những gì chúng ta có đều là vĩnh cửu
Tình yêu của anh là mãi mãi
Và anh thét lên
Với cả thế giới rằng
Em là tất cả những lý do của anh, em là tất cả niềm tin của anh
Bằng cả trái tim, ý anh muốn nói là cả thể giới

(*)

Oh oh oh
Em thật tuyệt vời trong tấm váy cưới màu trắng

Na na na na
Thật tuyệt vời trong tấm váy cưới màu trắng
Đêm nay


Và nếu tương lai nắm giữ con gái của chúng ta
Anh hi vọng con sẽ có đôi mắt như của em
Tìm thấy tình yêu như em và anh đã tìm
Anh mong con sẽ yêu, và anh sẽ để con đi
Anh sẽ bước theo sau con giữa những dãy ghế nhà thờ
Con sẽ thật tuyệt trong tấm váy cưới màu trắng

Em thật tuyệt trong tấm váy cưới màu trắng

(*)

Em thật tuyệt trong tấm váy cưới màu trắng
Đêm nay...

[/center]
Image

User avatar
VuPhong
Posts: 2911
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Post by VuPhong »

Một Số Hình Ảnh Tiễn Đưa Anh Trần Tự Giác
Tức Nhà Thơ ĐCCB Gia Đình Bến Sông Mây
Ngày 23 Tháng 1 - 2011 Tại Newport Beach California


Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2823
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]
Image


Lục Bát Tình Tháng Giêng
Cho N, Người Tình Trăm Năm



Tháng giêng búp nõn chồi xanh
Nàng xuân nũng nịu cong vành môi ngoan
Em về tím cả mùa xoan
Cho tơ với tóc buộc ràng nợ duyên

Giêng hồng qua đỉnh bình yên
Lã lơi điệu ngọc giữa miền thơ hoa
Em xinh tha thướt lụa là
Hương xuân quyến rũ trên tà yếm bay

Tháng giêng hạnh phúc nồng say
Thiên đường mở ngõ rót đầy cảm giao
Bao mùa biển ái mặn trao
Ngọt bùi chia sớt, dạt dào yêu thương

Giêng hai níu ánh tình vương
Thả trăng ru mật trong vườn xuân tươi
Khẽ khàng em gọi mình ơi
Bên N tròn giấc mộng đời trăm năm


PTMC

Tiểu Vũ Vi
24/01/2011


[/center]
Last edited by tieuvuvi on Sat Jan 29, 2011 11:17 am, edited 1 time in total.
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2823
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image


Hơi Thở Mùa Xuân
Nhạc: Dương Thụ
Trình Bày: Mỹ Linh



Con chim bồ câu bé nhỏ
Bay qua vùng trời, vùng trời mùa xuân
Tia nắng từ đâu đến ở
Long lanh từng ô cửa, ô cửa mùa xuân
Cho em nắm tay,nắm tay anh khi mùa xuân về
Cho em khát khao, khát khao anh khi mùa xuân về
Kìa mặt trời mùa xuân rưng rưng sau vai anh
Kìa biển xanh mùa xuân trào dâng dưới chân anh, hứ... mùa xuân

Nghe như dòng sông hát về
Bao nhiêu bộn bề, bộn bề mùa xuân
Nghe như tình yêu chớm nở
Rưng rưng từng hơi thở, hơi thở mùa xuân
Cho em nắm tay,nắm tay anh khi mùa xuân về
Cho em khát khao, khát khao anh khi mùa xuân về
Kìa mặt trời mùa xuân rưng rưng sau vai anh
Kìa biển xanh mùa xuân trào dâng dưới chân anh, hứ... mùa xuân
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2823
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image



Chuyện Tình Hoa Mai
Trình Bày: Đan Nguyên
Image

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Mối tình bất hủ của Victor Hugo

“Hơn cả chúa trời, hơn cả con gái cưng – là tình yêu của em...” - đó là câu trích từ một bức thư mà Victor Hugo viết cho người tình của ông vào năm 1844…


Khi ấy, chủ nhân của «Nhà thờ Đức Bà Paris» đã lừng danh cả trên chính trường lẫn văn chương, nhưng về đời tư ông lại chẳng thành công như vậy - giữa ông và người vợ Adele Hugo lúc đó chỉ còn chung nhau hai thứ: cái họ Hugo và năm đứa con. Vậy những lời da diết kia ông viết cho ai? Không phải cho vợ, không phải cho con gái cưng, mà là cho Juliette Drouet - người đàn bà đã trở thành nàng thơ và tri kỷ của ông suốt nửa thế kỷ. Với ông, tình yêu đối với Juliette


Image
Quý bà có nụ cười trẻ thơ


Họ quen nhau vào năm 1833, khi một vở kịch của Hugo được dàn dựng tại một nhà hát và Juliette có sắm một vai nhỏ trong đó. Juliette lúc đó đã 26 tuổi và nàng quá quen với sự săn đón của những đấng mày râu bị hớp hồn bởi vẻ yêu kiều cũng như cá tính độc lập, sự năng động ở nàng.
Với tuyên ngôn «Đàn bà chỉ có một người tình duy nhất – đó là thiên thần, có hai người tình song song – đó là quái vật, có hơn ba người tình – đó mới là đàn bà thật sự», Juliette đã trở thành gái gọi hạng sang điển hình của Paris hoa lệ chuyên sống dưới sự bảo trợ của những quý ông. Trong đám đông quý ông ấy có cả nhà điêu khắc nổi tiếng Pradier mà kết quả của cuộc tình này là một bé gái chào đời khi Juliette mới 19 tuổi
Cuộc sống của Juliette trôi đi trong ánh đèn mờ của nhà hàng, rạp hát và những buổi dạ vũ. Nàng sành ăn diện, giỏi xài tiền nhưng cũng rất biết thực thi “nghĩa vụ” đối với “đại gia”. Nàng không chỉ đẹp mà còn có khiếu khôi hài, sự lịch lãm, bất chấp nguồn gốc “thứ dân” của mình. Mà nàng cũng chẳng thèm che giấu hay hổ thẹn về điều này. Ngược lại còn biết nhắc đến nó một cách ý nhị trong câu chuyện với các quý ông. Có lẽ vì thế mà nàng chẳng bao giờ gặp khó khăn về tài chính, trái lại luôn có người sẵn lòng dốc hầu bao vì nàng.



Tuổi tác và phong thái khiến cho Juliette lịch duyệt như một quý bà. Nhưng chỉ cần mỉm cười là nàng lập tức biến thành một cô bé cực kỳ thơ ngây. Chẳng thế mà dưới những bức thư gửi cho cô tình nhân bé bỏng (16 tuổi) của mình, Pradier đã ký một lúc ba xưng danh: «Bạn trai, người tình và người cha của bé». Nhà điêu khắc tài danh này đề cao trí tuệ nàng như một người bạn, say mê thể xác nàng như một người tình và bảo bọc yêu thương nàng như một cô con gái vậy.

Người ta bảo nụ cười của Juliette không phải là nụ cười mời mọc của gái gọi mà là nụ cười của hồi ức - hồi ức buồn về một tuổi thơ khốn khó sớm mồ côi cha mẹ phải sống nhờ vào lòng tốt của một người bác và sau đó lớn lên trong khu nhà trọ Công giáo. So với tầng lớp của mình, có thể nói Juliette được giáo dục khá tốt. Thời ấy phụ nữ được học hành là chuyện hiếm, vậy mà Juliette đã biết chữ từ khi mới lên năm. Nàng đã đọc rất nhiều nên sớm cảm thụ được vẻ đẹp của văn chương cũng như sở hữu một “túi khôn” kha khá. Nàng tin rằng đàn bà có thể quyến rũ “nửa bên kia” không chỉ bằng thân xác mà bằng cả trí tuệ. Ở đầu thế kỷ 19 thì ý tưởng này có thể nói là táo bạo, nhất là đối với giới hạ lưu của nàng.
Rời bỏ khu nhà trọ, Juliette quyết định trở thành một diễn viên – cái nghề đang gắn liền với những nhan sắc được bảo bọc bởi các đại gia. Lối sống này là rất ổn khi người ta còn trẻ đẹp, nhưng Juliette đủ thông minh để hiểu rằng nàng không thể cứ như thế suốt đời. Có phải vậy mà nụ cười trẻ thơ của nàng phảng phất ưu tư?


Image
Victor Hugo thời trai trẻ

Một cuộc tình hồi sinh hai số phận


Và năm 1833 Hugo vĩ đại đã trở thành nô lệ của nụ cười đó. Juliette xuất hiện trong cuộc đời Hugo đúng vào lúc ông khổ tâm nhất – ông vừa phát hiện ra vợ mình ngoại tình với người bạn thân của ông – nhà thơ Sainte-Beuve. Sự “đồng phản trắc” của vợ và bạn đã khiến Hugo vô cùng đau đớn. Và ông vùi đầu vào văn chương như một thứ cứu rỗi duy nhất.
Chính vào thời điểm này ông được mời đến một nhà hát dựng vở. Và tại đó, nụ cười mê hoặc của nữ diễn viên Juliette đã khiến nhà thơ như hồi sinh. Nhiều năm sau ông viết: «Anh có hai ngày sinh, cả hai đều vào tháng hai. Lần đầu tiên, khi chào đời vào ngày 28/2/1802 anh nằm trong tay mẹ, còn lần thứ hai - vào ngày 16/2/1833 - anh tái sinh trong vòng tay em, bằng tình yêu của em. Lần sinh nhật đầu tiên ban cho anh cuộc sống, còn lần thứ hai – tặng anh niềm đam mê».


Và niềm đam mê ấy không chỉ là đam mê tình yêu mà cả đam mê trong sáng tạo, đam mê với cuộc đời. Không chỉ tâm hồn mà cả văn chương của Hugo như cũng được tái sinh: từ những sáng tác mang đậm chất sử, ông chuyển sang những trang viết đầy ắp hơi thở cuộc sống hiện thực.
Còn Juliette, từ một diễn viên hạng trung, cô trở thành người tình tuyệt vời và bạn tâm giao thông thái của một đại văn hào. Chẳng màng đến cưới xin hay danh phận, nàng mang sự an ủi, nguồn cảm hứng lớn lao đến cho Hugo. Nhân chứng cho mối tình bất diệt này là hơn 15.000 lá thư khi thì nồng nàn, da diết, lúc lại đầy chất trí tuệ mà họ gửi cho nhau suốt 50 năm ròng.


Có thể nói cuộc tình này là một sự “đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu” giúp cả hai như cùng được tái sinh. Bên cạnh nàng, ông đã tìm thấy sự tĩnh tâm. Còn nàng, đã vì ông mà từ bỏ hào quang sân khấu, từ bỏ cuộc sống xa sỉ bên đám đông hâm mộ để trở thành cái bóng của một thiên tài. Cuộc sống nàng từ đó gắn liền với số phận của Hugo, với niềm vui của những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi và nỗi buồn của sự chia xa.

Mùa hè năm 1834, để giữ «nếp nhà», Hugo vẫn cùng vợ con đi nghỉ mát ở tỉnh ngoài. Nhưng Juliette cũng chẳng hề rời xa ông, nàng thu xếp để ở cách chỗ ông chỉ vài cây số. Đôi tình nhân tiếp tục hẹn hò và cây dẻ già đã biến thành hòm thư của họ. Dường như chính những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi càng khiến những lá thư họ gửi cho nhau thêm da diết.
«Phải, anh đang viết cho em đây! Mà anh làm sao có thể không viết cho em kia chứ... Điều gì sẽ xảy ra với anh đêm nay nếu chiều nay anh không ngồi viết cho em?... Juliette của anh, anh yêu em. Một mình em có thể quyết định sự sống của anh hay cái chết cho anh. Hãy yêu anh, hãy gạt bỏ khỏi trái tim em tất cả những gì không liên quan đến tình yêu của chúng mình, để trái tim em cũng ngập tràn tình yêu như trái tim anh… Anh chưa bao giờ không yêu em ngày hôm nay nhiều hơn ngày hôm qua, và đó là sự thật... Thứ lỗi cho anh. Anh thật là đê hèn, anh là kẻ điên rồ đến quái gở, kẻ mất trí vì ghen và vì yêu. Anh không biết anh đã làm những gì nhưng anh biết rằng anh yêu em...»

«Em yêu anh, em yêu anh, Victor của em; em không thể không lặp lại và lặp lại mãi câu này. Thật khó mà diễn tả những điều mà em đang cảm nhận lúc này. Em nhìn thấy anh trong tất cả những gì tuyệt diệu bao quanh em... Nhưng anh còn tuyệt diệu hơn cả những điều tuyệt diệu ấy... Anh không giản đơn là tán xạ của mặt trời với bảy sắc cầu vồng lấp lánh, anh chính là vầng dương chiếu sáng, sưởi ấm và làm hồi sinh sự sống. Đó tất cả là anh, còn em – em là người đàn bà bị quy phục, người yêu anh đắm say Juliette».


Tuy quan hệ vợ chồng Hugo chỉ còn trên danh nghĩa và mỗi người đều đã có «khoảng trời riêng», nhưng Adele không vì thế mà không tỏ ra khó chịu. Còn Juliette, tuy phải sắm “vai thứ” nhưng nàng rất mãn nguyện. Nàng bỏ bê sân khấu để làm thư ký không công cho người yêu, để trở thành độc giả đầu tiên của tất cả những kiệt tác ký tên Hugo. Mùa hè đến, nàng lại cùng ông lang thang khắp châu Âu: từ Pháp sang Thuỵ Sĩ, Bỉ, Hà Lan, Đức, Tây Ban Nha... Những chuyến du hành ấy đã mở rộng tầm nhìn cho cả hai, đã giúp Hugo có thêm nhiều cảm hứng sáng tác.


Thư từ Hugo gửi cho bạn bè vào thời kỳ này đã cho thấy quan điểm sâu sắc và đầy tính minh triết của ông. Nhiều tập thơ tuyệt vời của ông cũng xuất hiện giai đoạn này, trong đó có nhiều bài thể hiện niềm si mê với nàng thơ Juliette. Vậy là lần đầu tiên, đại văn hào vốn say sưa với đề tài lớn lao của lịch sử và chiến tranh, đã dành thật nhiều lời ngợi ca cho tình yêu, cho vẻ đẹp của thiên nhiên và những niềm vui bé món đời thường.


Bên nhau nơi cùng trời cuối đất

Năm 1841 Hugo được bầu vào Viện Hàn Lâm Pháp và trở thành người trẻ tuổi nhất trong cương vị này. Năm 1845, ông được tặng danh hiệu Cây Bút Nước Pháp. Các năm 1848-1849, ông là dân biểu của Paris. Có thể nói đây là thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp chính trị cũng như sáng tác của Hugo. Tuy nhiên vì Hugo đã từ chối ủng hộ Louis Bonapart (cháu trai của Naponeon đại đế) và còn viết một bài văn trào phúng có tựa «Napoleon bé nhỏ» để rồi phải trả giá bằng 20 năm lưu vong ở nước ngoài. Sau cuộc đảo chính năm 1851, tác giả của «Những người khốn khổ» phải rời khỏi nước Pháp. Và Juliette đã lên đường theo ông, bất chấp việc nàng vừa bị ông phản bội...

Image

Người khiến Hugo phản bội Juliette là Leonie Biard – cũng là một fan hâm mộ tài năng Hugo. Năm 1851, Leonie đã gửi cho Juliette toàn bộ thư từ mà Hugo đã viết cho mình. Cô nàng Leonie ấy trẻ trung và xinh đẹp nhưng chẳng dám mạo hiểm vì tình yêu. Trong suốt 20 năm nhà văn lưu vong, sát cánh bên ông không phải là Adele hay hay Leonie mà vẫn là Juliette - người phụ nữ không sợ scandal, cũng chẳng ngán các loại tình địch hay đối thù chính trị của người tình. Chính nàng đã tìm kiếm các tài liệu cần thiết cho Hugo, đã thu xếp để ông rời khỏi Pháp rồi bí mật đi theo ông, đầu tiên là sang Bỉ, sau đó sang Anh...




Từ một cô tình nhân, Juliette trở thành người đồng hành, đồng chí, trợ lý riêng cho Hugo. Mối thâm tình của họ đã trở thành một huyền thoại khiến người đương thời không thể không ngưỡng mộ. Ngay cả Adele trước khi chết còn xin được chồng và nàng thơ của chồng thứ lỗi. Vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, Adele thậm chí còn coi Juliette như người nhà, chấp nhận việc nàng kề cận bên Hugo.

Năm 1871, sau khi Adele mất được ba năm, Hugo và Juliette mới trở về tổ quốc. Lúc này nhà văn được coi như người hùng của nước Pháp, còn Juliette - là tri kỷ người hùng ấy. Nàng đã trở thành người bạn đời đích thực của ông trên mọi phương diện, tiếp tục chia sẻ với ông mọi thành công cũng như thất bại.

Cuối đời, Juliette bị ung thư. Ngày 1/1/1883 trong lời chúc mừng năm mới cuối cùng gửi cho Hugo, Juliette viết: «Yêu dấu ơi, em không biết mình sẽ ở chốn nào trong năm tới, nhưng em hạnh phúc và tự hào được nói lên sự tri ân của em đối với anh bằng ba từ: EM YÊU ANH”. Trong những tuần cuối cùng của Juliette, Hugo không lúc nào rời xa giường bệnh của người yêu. Juliette đã qua đời trong vòng tay và nụ hôn của ông.

Sau cái chết của người yêu, Hugo đau khổ đến mức suy sụp, ông thậm chí chẳng còn đủ sức để có mặt tại tang lễ. Ông bàng quan với tất thảy và không viết lách gì nữa. Trong sổ tay của ông chỉ có một dòng buồn bã: «Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ ngừng che lấp chân trời». Hai năm sau, Hugo từ giã cuộc đời. Ông mất vào ngày 15/5/1885.


Image
Hugo lúc về già


Bình Minh Mưa (dịch từ báo Nga)

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Image

Bóng mình

Rất cần một chút bình yên
ở trong đáy mắt dịu hiền của em
Rất cần một khoảng êm đềm
gió sương trĩu lại cong mềm vành môi

Rất cần một chút yêu đời
để ta sống sót mà vơi u buồn
Rất cần một chút niềm thương
để ta vá víu chiếc xuồng tâm linh

Rồi mai qua một mái đình
tìm trong đó một bóng mình từ tâm


Hoa Nip

User avatar
VuPhong
Posts: 2911
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Post by VuPhong »

Trịnh Công Sơn: Thư tình gửi một người


Ngày 1/4/2011, đúng mười năm sau ngày nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rời cõi tạm để rong chơi chốn vĩnh hằng, bà Dao Ánh – người tình đầu tiên – một trong những người tình đã mãi mãi bất tử bằng những ca khúc của ông cho công bố hơn 300 bức thư tình của Trịnh Công Sơn gửi cho bà.

Trịnh Công Sơn đã nói tiếng yêu em bằng ngôn ngữ thật đẹp, là bản chúc thư ca ngợi tình yêu, là thân phận, là những dằn vặt triền miên về kiếp người. Người ta nói nghệ thuật là đời sống riêng biệt, hiếm hoi. Trong trường hợp này, dường như tình yêu đã làm nên những cảm xúc để từ đó ra đời những tình khúc huyền thoại để lại cho cuộc đời. Xin cảm ơn bà Dao Ánh và gia đình cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã cho phép Giai phẩm xuân Tân Mão Sài Gòn Tiếp Thị lần đầu tiên công bố những di bút rất riêng tư này.


Sau gần nửa thế kỷ, hơn ba trăm bức thư tình mới được chủ nhân của nó tiết lộ, hé mở phần sâu thẳm trong trái tim một nhạc sĩ tài hoa, gắn với một thời đoạn khai sinh những ca khúc bất hủ về tình yêu và thân phận...

25 tuổi, tốt nghiệp trường Sư phạm Quy Nhơn, Trịnh Công Sơn đã chọn B’lao, một thị trấn chênh vênh giữa những tầng mây để sống như một kẻ ẩn dật, ôm theo mối tình si với người con gái xứ Huế mang tên Dao Ánh.

Bức thư đầu tiên anh gửi ngày 17/9/1964, với những lời mở đầu như một tiếng reo vui “Dao Ánh, Dao Ánh, Dao Ánh…”. Nét chữ của anh hồi ấy nắn nót như những nốt nhạc: “Anh cảm ơn Ánh nghìn lần đã yêu thích thiên-đàng-sương-mù của anh. Anh sẽ cố gắng yêu thích lấy nó đến bao giờ không thể. Ở đây có cái tự do của con người mỗi ngày chỉ thấy mình và trời đất…”.

B’lao bỗng hiển hiện thật rõ nét với hình ảnh một người đàn ông mơ mộng trầm tư ngày ngày chỉ có một niềm vui duy nhất là ra bưu cục đón nhận những bức thư. Anh viết về những ngày dài hoang vu, những buổi sáng thức dậy trong im lặng, những buổi tối trăng non… Anh gọi tên Dao Ánh không biết bao nhiêu lần trong thinh không… Anh dệt lên trong tâm tưởng một hình ảnh thật trinh nguyên, một Dao Ánh với “mái tóc thật dài, với tâm hồn lá non và tiếng cười hồn nhiên như một buổi sáng mùa xuân…”. Bắt gặp đâu đó trong những cuộc hẹn hò bất thành của anh là những giận hờn, trách cứ như biết bao người đàn ông khác trong tình yêu. Nhưng trách cứ của anh sao mà dịu dàng, sao mà ngọt ngào, yêu thương.


Những kỷ niệm đẹp nhất giữa hai người đã trở thành cái cớ cho những suy tư về thân phận, về chiến tranh, về tình yêu của Trịnh Công Sơn tuôn trào. Hay có lẽ cái khoảng cách vời vợi giữa một tình yêu quá mộng mị đã giúp anh soi rọi một cách trầm tĩnh nhất vào cái hố thẳm của riêng mình, để gọi tên những cảm xúc cho Phúc âm buồn, Tuổi đá buồn, Lời buồn thánh, Như cánh vạc bay, Chiều một mình qua phố… Dao Ánh còn giữ lại nguyên vẹn bản viết tay đầu tiên của Mưa hồng, Tuổi đá buồn với lời đề tặng “bản của Ánh đó”. Suốt cả mùa hè năm 1965, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lơ lửng giữa sự sống và cái chết, với những cơn hôn mê trước giấc ngủ của một kẻ tuyệt vọng cùng cực. Những ca khúc phản chiến, kêu gọi hoà bình rúng động lòng người đã ra đời chính trong thời điểm này, như Ca dao mẹ, Lại gần với nhau, Người con gái Việt Nam da vàng... Những ca khúc tranh đấu quyết liệt để giành lại quyền sống, để được làm người.


Trịnh Công Sơn dạy tại B’lao chỉ ba năm, từ 1964 đến 1967, ba năm đều đặn với hơn ba trăm bức thư tình. Quả thật anh là người viết thư tình lãng mạn nhất của thời đại. Bức thư đầu tiên anh nói lời cảm ơn, và bức thư chia tay cuối cùng, anh cũng nói lời cảm ơn. Mỗi lá thư của anh như một đoản văn đầy chất thi ca, chứa đựng tâm trạng lo âu, dằn vặt triền miên về kiếp người, lòng tin vào những điều tốt đẹp đang dần mất đi trong cõi nhân gian. Đây thực sự là mảng văn chương ấn tượng trong cuộc đời nghệ thuật của Trịnh Công Sơn, bên cạnh gia tài đồ sộ về âm nhạc của anh.

Năm 1993, Dao Ánh đã trở lại Việt Nam, và gặp lại Trịnh Công Sơn. Xin trả nợ người đã được anh viết liền một mạch vào đêm mùng ba tết năm ấy. Dưới bản nhạc anh viết tặng Dao Ánh là một tiếng thở dài đau nhói: “Nỗi buồn xin lỗi bàn tay/Tấm thân hiu quạnh ngồi say một mình…” Dao Ánh đã ly dị chồng ngay sau cuộc hội ngộ buồn bã này.


Những lời cuối cùng anh viết cho Dao Ánh là những ngày anh nằm trên giường bệnh. Anh không thể cầm bút được, nên phải đọc cho người bạn Sâm Thương viết giùm mình, và gửi qua email. Vẫn là những lời an ủi thật dịu dàng: “Ánh cố gắng tìm được những niềm vui nhỏ nhắn trong cuộc sống bình thường là quý giá lắm rồi. Chúc Ánh một cái tết thú vị dù chỉ một mình hay với người khác…”.

Hơn bốn mươi năm đã qua, bao tao loạn, thăng trầm, chiến tranh liên miên, rồi lấy chồng, sang Mỹ... vậy mà Dao Ánh vẫn cất giữ nguyên vẹn những bức thư tình, những chiếc phong bì, kể cả từng chiếc lá dã quỳ anh ép trong thư, cả những giọt nến anh đốt lên để viết tên chị... Nhưng có một điều ít ai biết, là lúc đó Ngô Vũ Dao Ánh, em gái của Ngô Vũ Bích Diễm (nhân vật của Diễm xưa), chỉ mới… mười lăm tuổi.

Không ít người thắc mắc tại sao đến giờ này, Dao Ánh mới chịu công bố những bức thư tình. Chính chị đã phải trải qua những ngày dài đắn đo, nên mười năm sau ngày mất của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, chúng ta mới được chiêm ngưỡng nó. Trong thư gửi Trịnh Vĩnh Trinh, em gái Trịnh Công Sơn, Dao Ánh viết: “Hãy nghĩ về anh Sơn không phải chỉ để dành riêng cho một con người, một gia đình, một thành phần cụ thể nào cả… Dù cho mình có yêu thương anh Sơn thế nào đi nữa thì anh đã là một vĩ nhân rồi, và theo hướng nhìn đó anh đã là của tất cả mọi người. Dao Ánh đã tập nghĩ cho mình như thế, để có thể giao phó tập thơ này cho gia đình xuất bản, như một món quà để lại cho thế hệ đời sau và văn chương Việt Nam…”.


Nhà thơ Nguyễn Duy, người được gia đình Trịnh Công Sơn tin cậy giao phó việc biên tập và xuất bản tác phẩm Thư tình gửi một người, thổ lộ: “Đọc hết ba trăm hai mươi bức thư tình, tôi gần như choáng váng. Cảm ơn những người tình như Dao Ánh đã biết gìn giữ tình yêu của anh Sơn trong bốn mươi sáu năm qua, tức là gần nửa thế kỷ. Dao Ánh vừa là một tình yêu rất cụ thể, đồng thời là một tình yêu biểu tượng. Một tình yêu cụ thể đã chấm dứt, nhưng biểu tượng tình yêu thì bất tử với thời gian…”.

B’lao, Ngày 25/Mars/1967

Bây giờ đã quá khuya, chương trình chuyên đề về tình yêu còn để lại một vị đắng rất mỏng. Mọi người cũng đã ngủ từ lâu và anh cũng phải quyết định một lần cho Ánh lẫn cho anh. Một quyết định thật khó khăn và chẳng ai trong cuộc dám dứt khoát với chính mình. Quyết định nào cũng có sự khổ sở của nó. Anh cam đành là kẻ bội bạc để mở ra cho Ánh sự ngạt thở bấy lâu trong đó người này hay kẻ kia đã cố gắng đóng cho trọn vai trò của mình. Cho đến phút này anh vẫn cảm thấy chỉ riêng mình anh đã sống thật hồn nhiên trong tình yêu đã qua.

“Chúng mình chấm dứt tình yêu đó ở đây”

Hãy xem mọi lầm lỗi đều ở anh cả và sau quyết định này là một lối ngỏ thênh thang trên đó Ánh hãy đi vào những phiêu lưu mới đừng ăn năn, đừng băn khoăn gì cả. Tất cả đã rõ như một khoảng trắng. Cũng đành vậy thôi.

Anh đã nhìn tình yêu ở một độ cao nhất của thuỷ triều. Quyết định như không thuộc về anh. Anh xin cảm ơn bốn năm ròng rã nâng niu tình yêu đó. Cũng xin cảm ơn những buổi đợi chờ thật dịu dàng không bao giờ còn có được. Để vĩnh biệt nhau trong tình yêu đó anh chỉ muốn khuyên Ánh, trong tương lai hãy tự tin hơn và bớt suy tính.

Anh đã bất lực không cứu vãn gì được cho tình yêu của mình. Thêm một lần đánh mất và thất lạc những vàng son.

Đã viết quá dài ngoài ý muốn nhưng nói một lần mà cho tất cả về sau.

Cầu mong thật nhiều bình an cho Ánh và đời đời hạnh phúc trong những dự tính mới ở tương lai.

Thân yêu
Trịnh Công Sơn

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2823
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]
Image


Cám ơn một đóa xuân ngời
Sáng tác: Quốc Bảo
Trình bày: Quang Dũng



Em qua như mùa xuân bay qua
Ngoài kia nắng bỗng chan hòa
Em qua như nước từ nguồn
Làm những con sông xanh tuôn

Từ khi em qua gió mây lênh đênh
Hồ trong vắt dáng em thật xinh
Từ em qua tình tràn hết
Sáng lên tiếng cười

Em qua cho tình ta dâng lên
Tình ơi hết thơ ngây rồi
Em qua tha thướt lụa là
Rào đón cơn mơ nguy nga

Tình êm quá, tình lá non
Xanh lên giấc mơ mượt óng chân son
Một đời sẽ qua bên thân ngà phơi phới
Bên tiếng cười
Em là xuân cho én hân hoan
Nhẹ trôi những ngày thu qua
Hồ in một vầng trăng
Tình tình ơi, em rất gần
Xin đừng cho âu lo in lên tình tôi
Khẽ khàng giấc vàng
Ướp trong tình quá huy hoàng

Em về ta tung tăng tung tăng hát ca
Hát rằng hỡi người
Cám ơn một đóa xuân ngời



[/center]
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2823
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]

Image


Sinh Nhật Anh


Em không tặng gì anh ngày sinh nhật
Đó thấy không em làm biếng quên hoài
Anh bắt đên... nụ hôn nồng trên má
Hôn từ giờ cho đến suốt ngày mai

Này cô bé đừng tưởng anh nói giỡn
Khi bên em đời bỗng thật tự tình
Cơn ngủ gật thường xuyên đi đâu mất
Vì nhỏ yêu ...em xinh quá là xinh

Đầu tháng hai mùa xuân còn chớm lạnh
Gió mơn man trên màu nắng hanh vàng
Áo thiên thanh dưới bầu trời xanh ngát
Em yêu kiều lộng lẫy dáng xuân sang

Anh nói thật anh chẳng cần chi cả
Chỉ nhìn em rạng rỡ với nụ cười
Và như thế đời trở thành diễm tuyệt
Sinh nhật tình, xuân thắm mãi hồng tươi


Khiếu Long
24/01/09



Image


Mãi bên N trong mùa sinh nhật
Một ngày tình cũng trăm năm 2


Trời tháng hai vẫn đẹp mùa sinh nhật
Chẳng thể nào quên em mãi nhớ hoài
Nụ hôn xuân thơm nồng nàn trên má
Hơi thở tự tình quyện nắng ban mai

Bé biết mà N nào đâu đùa giỡn
Anh yêu nhỏ bằng một tấm chân tình
Đời có anh muộn phiền như đã mất
Hạnh phúc ngập tràn... vẽ nét em xinh

Dấu yêu ơi, dù gió còn se lạnh
Nhỏ có N là chuỗi nắng mơ vàng
Là cả một bầu trời xuân xanh ngát
Là vòng hoa thơ choàng ấm mùa sang

Tình anh dạt dào như lòng biển cả
Yêu N em sẽ luôn giữ nụ cười
Khúc tháng hai say cung đàn diễm tuyệt
Bên anh Xuân mãi rạng ánh hồng tươi


PTMC
AML


Tiểu Vũ Vi
24/01/09
[/center]
Image

Post Reply